các câu vẫn ko hiểu đc !! tui gọi đây là chứng trầm cảm tự kỷ. Những người bị chứng này thường do lúc nhỏ bị chuyện gì hay ít tiếp xúc với bạn bè rùi dần dần lớn lên sống khép kính...vì cuộc sống đơn độc nên họ rất khao khát cái gọi là bạn bè ...nhưng vấn đề lớn là họ ko hoàn nhập đc. Tôi cũng bị vậy! tui nhận đc hàng tỉ lời khuyên đại loại là tìm bạn mà chơi, đi chơi đi, ra ngoài uống cafe .v.v. nhưng chẳng ai hiểu tui cả, ai bảo tui ko muốn có bạn, ko muốn đi chơi .. nhưng tui chỉ có 1 mình đào đâu ra bạn bè để đi chơi, để cafe, tán dốc. Ờ thì tui cũng cố đi chơi nhưng tui ko hòa nhập đc, câu chuyên mọi người đang bàn tui chẳng hứng thú và cũng chẳng biết gì để nói .. tui khác tui quá, họ tự tin họ sàng điệu chính vì đi với họ tui càng tự ti chính mình... và họ coi tui là kẻ lập dị ... Những lời khuyên ! tui nghĩ đó là thừa, mỗi sáng thức dạy cho tui cho bản thân mình hàng trăm lời khuyên .. rằng thế giới này đẹp thế nào, cuộc sống hạng phúc ra sao, hãy sống tích cực .. bla bla .. Hàng động ! đó là cái thực tế nhất. Bạn bị chứng trầm cảm tự kỷ, bạn ko hòa nhập đc, bạn muốn nó 1 người bạn thân, 1 nhóm bạn chơi chung...đây có tui, tui cũng giông bạn nên có thể trên 80tr ở vn này tui là 1 trong số người hiểu đc bạn. Khi bạn buồn chán mà thấy nick tui sáng, hãy pm tui đi cafe, onlan, vi vu lượn vòng vòng sg ngắm gái, hay chạy bộ ... rùi sẽ có những người khác cũng giống tui và bạn..chúng ta có 1 nhóm bạn !
Cái đầu tiên để ng ta hiểu mình là mình phải cho ng ta cơ hội làm việc đó. Bây giờ cứ vòng lẩn quẩn ko ai hiểu mình mình ko chơi, thế thì chẳng thể nào thoát ra đc. Chứ còn khả năng để mà nói hiểu 1 con người chắc cần thời gian dài lê thê, mà nhiều khi thân thiết với nhau, cũng nghĩ là hiểu nhau rồi cuối cùng bị backstab 1 cú. Bởi vậy tui mới nói mấy ng cần lấy bản thân mình làm trung tâm. Khi xung quanh mình sụp đổ thì vẫn còn cái lòng tin vào chính mình để tiếp tục. Chứ cứ gửi niềm tin đó vào ng này ng nọ thì khi có chuyện xảy ra biết lấy vốn đâu mà bắt đầu ? Bây giờ giả sử bạn muốn có bạn bình thường, vậy trước tiên mình hỏi các bạn sẽ nói về cái gì ? Sẽ có nhiều ng trả lời là vì tôi ko biết gì để nói nên tôi mới ko có bạn. Vậy cái bạn cần làm là biết cái gì đó, yêu thích cái gì đó để tìm đc những người có cùng sở thích đó với mình. Đó lúc nào cũng là bắt đầu tốt. Ở trên có nhiều bạn đã nói và mình cũng đã nói là tìm 1 cái gì mình yêu thích, môn thể thao hay môn học để tham gia. Từ đó ta có kiến thức của ta và có cơ hội tiếp xúc với những người cùng sở thích và cũng là cái ta thích thì dễ dàng xích lại gần nhau hơn. Gặp nhau còn có chuyện để mà nói, mà bàn luận ... chứ chả nhẽ mình cứ mãi kể về 4 bức tường nhà mình màu gì thì làm sao có bạn đc ? Hồi nhỏ tui đi học mẫu giáo cô giáo toàn tưởng tui bị câm, vì ko bao h tui nói chuyện với ai, ai hỏi thì tui mới trả lời. Đến lớp 9cũng vậy. Nhưng giờ tui đã thay đổi đc chính bản thân tui thì tui tin mọi ng cũng có khả năng làm như vậy. Mọi ng đa số bị khủng hoảng thời gian tuổi teen, tui cũng vậy ... nhưng đứng trước cái bước đườg cùng là chỉ còn 1 học kì để quyết định thì tự mình phải thay đổi thôi trông chờ vào ng khác ích gì, rồi ng ta ko có khả năng giúp mình thì mình lại đi trách móc, oán hận ng ta. Như thế càng ko nên.
Cứ ngại thế khó tiến triển lắm. Tôi cũng đi offline với nhiều người mà trước đó có xích mích trên forum rồi ấy mà. Ban nãy cậu đi thì hẳn gặp tôi rồi Đi offline xong còn có bạn thân qua nhà chơi game với ngủ lại luôn
mình cũng đã từng trong hoàn cảnh của bạn. cảm giác như cuộc sống bất công với mình, mọi người bỏ rơi mình. thời gian đó mình chỉ muốn 1 mình, 1 mình trong căn phòng tối để mình thật yên tĩnh. hy vọng bạn sớm vượt qua.
sao mình có vẻ giống tự kỷ nhỉ O_O bố mẹ mà kêu ăn cơm, ko bao giờ ăn. toàn tự kiếm gì đó ăn, mỳ gói, trứng rán, etc... ko kêu thì mình còn ăn được ít. mang gì cho mình ăn chẳng bao giờ ăn luôn, nhìn thì ngon nhưng cảm giác chán ăn kinh khủng. có đợt 3 ngày ko ăn chỉ uống nước suông.
Còn loại có thể hòa nhập được , nếu ko muốn gọi là hòa nhập rất tốt nhưng ko muốn thì sao . Người khác nói chuyện , tớ chen vào được ,đùa được , giỡn được . Nhưng nói thật là rất nhạt , những chủ đề mà tụi nó nói ( cả nam lẫn nữ) tớ đều ko thích . Nhưng đều phải giả vờ là thú vị . =.= .Đi 1 nhóm 5-6 đứa đi chơi ăn uống hát karaoke mà lúc đi về rồi cảm giác giống như là vừa trải qua chuyện gì đó khủng khiếp . . Nói chung là tớ sống trong sự giả tạo , giả tạo với bạn bè với xã hội . Ngoài mặt tớ là người tốt, giúp đỡ bạn bè . Nhưng thật ra tớ đang làm những việc tớ không muốn chút nào. Chỉ những lúc ngồi một mình tớ mới cảm thấy được bình yên :( , ko ai quấy rầy , muốn làm gì thì làm ... Và sau rốt , ko cần các cậu nói , tớ biết tớ là 1 thằng khốn nạn .Sống giả tạo , nhưng biết làm sao được , tớ ko muốn thay đổi . Đáng lẽ không muốn nói chuyện này nhưng tư nhiên gần đây được 1 con bạn thân bảo : tốt phước cho con nào làm bạn gái ông .Thế nên lại có nhiều suy nghĩ , ko lẽ mình đóng đạt vậy sao ta ,vậy sau này lỡ có con nào thích mình , thì nó thích cái vẻ giả tạo của mình chứ ko phải con người thực . Lại suy nghĩ , và lại quyết định tiếp tục cuộc sống này .
Trúng gió rồi,bạn kêu mama cạo gió đi.Mình cũng bị cách đây 1 tuần,chả hứng ăn uống gì mặc dù rất đói,mama bắt bệnh đè ra cạo gió phát ăn như trâu luôn
Bị biếng ăn rồi . Đi bác sỹ đi. @NemS : Anh ở quận mấy ? Em ở tận quận 9 .Từ nhỏ tới giờ chỉ quanh quẩn ở nhà . Nên chẳng quen thuộc đường lắm .
Tự kỉ cái gì ... stress quá thành rối loạn tiêu hóa rồi ... khó chữa lắm ... phải ăn đúng giờ mỗi ngày thì cải thiện đc chút đỉnh thôi. Giống mình nè .... 3 ngày ko ăn chỉ uống nước vẫn ok nếu chán ăn. Mà 90% là chán Lúc mún ăn thì nó dở vẫn ăn đc, còn ko muốn nó ngon cũng nhịn lun ... Sống giả tạo như cậu ko phải khốn nạn ... nhưng mà khốn khổ cho cậu thôi ... đóng hoài mệt mỏi lắm. Mình mâu thuẫn với chính mình rồi thì stress nặng.
có vẻ cậu cũng giống như tôi, trong lớp tôi hay chỉ bài bạn bè này nọ, đi chơi này nọ nhưng sao tôi thấy không được vui cho lắm, ngoài mặt cười cười vui vẻ nhưng trong lòng cứ tức tức sao ấy.......đi chơi về lại nghĩ sao mình lại đi chơi với chúng nó nhỉ??? Nhưng biết làm sao, tánh tôi nó thế
Nói chung hồi trc cũng vậy 1 t ngắn ... xong thấy chán quá thì bỏ. Chơi cho nó thật lòng ... chứ mà cứ dối lòng để vui hoài thì thấy nhạt là tất yếu thôi. Ko tránh đc ... mà càng ko tìm đc lối thoát thì càng nản.
chúng ta gặp những vấn đề giống nhau nhỉ ... có những lúc chán trường, vô phướng chỉ muốn có 1 người bạn gái thật sự hiểu đc mình để tâm sự, chia sẽ và yêu thương...nhưng sao điều đó giống như bộ phim khoa học giả tưởng vậy.
hix mấy ông còn ở cùng nơi nên có thể off để giao lưu làm quen được...tui thì ở lạng sơn chắc chẳng có ma nào vo gamevn này nữa.... giờ cảm thấy chán chán.....chơi game nhiều rồi cũng chán bạn bè thì đi học xa và đi làm rồi,có 1 thằng bạn nhưng lối sống của nó và mình đối lập nhau quá nó vip lém toàn chơi bời gái gú thuốc lắc..... giờ cứ ngày ngày ra ra vào vào rồi lại lên gamevn tìm điều gì đó giải khuây >.< có 1 cơ số tiền lớn nhưng cũng chẳng bít làm gì ....... bí quá các bác ơi biết tìm thú vui gì qua ngày bây giờ
đó là 1 phần Ô_Ô nhưng cái chính tớ nói là bố mẹ mà kêu ăn cơm hay "ăn cái này đi" chẳng bao giờ mình ăn, kể cả đang định ăn mà nghe nói vậy là "thôi con ko đói" luôn, vì lúc đó tự nhiên chán cái món trước mặt. bó tay, thành cái phản xạ tâm lý rất xấu, ko sửa nổi.
nếu có tiền trong người thì cuộc sống đở đi rất nhiều đó bác , nếu tớ có nhiều tiền thì sẽ rủ hết ae trong topic này đi nhậu 1 bữa cho bò lếch về tớ nhà