Thế này bảo sao Trụ Vương lại mê mệt, tôi mà là Trụ Vương tôi yêu cầu Đắc Kỷ không cần biến thành người luôn. https://www.facebook.com/video.php?v=1125465655691941
sống đủ lâu để thấy quân đội đi bán trà sữa https://www.tiktok.com/@viettelvn/video/7563166039115140360
Món này ở quận 4 giờ tìm cũng khó. Có những món ăn không cần phải ngon để được nhớ. Chúng tồn tại lặng lẽ như một phần của phố, của thời gian, của những ngày xưa cũ không ai ghi lại. Những gánh bánh bò nơi góc chợ nhỏ, nơi khói bốc lên từ xửng hấp mờ cả mắt, nơi tiếng rao vang lên đều đặn như nhịp thở của một thành phố chưa vội lớn. Bánh bò vốn không cầu kỳ, đơn giản vài miếng bánh trắng ngà, mềm xốp, thơm thoảng mùi dừa nạo và nước cốt béo ngậy. Không ai đến vì vị ngon xuất sắc. Người ta đến vì điều gì đó khác, một cảm giác khó gọi tên, như thể chỉ cần đứng trước những gánh bánh đó, mọi lo toan đều tạm lùi lại phía sau. Có đứa trẻ ngày xưa từng đứng đó, tay cầm vài đồng lẻ kiếm được từ bán giấy dò số, mắt sáng lên khi nhận lấy chiếc bánh còn nóng. Rồi lớn lên, đi xa, đi lâu, đi mãi. Nhưng mỗi lần trở về, vẫn tìm đến góc chợ ấy, không phải để ăn, mà để được chạm vào một mảnh ký ức còn nguyên vẹn. Có những món ăn không chỉ là món ăn. Đó là một cánh cửa nhỏ mở ra quá khứ, là nơi trú ngụ của những chiều không tên, là mùi hương của sự an toàn, thứ mà người lớn đôi khi phải đi rất xa mới tìm lại được. Chuyến bay bị canceled, ngồi chờ 14 tiếng nữa bay tiếp.