khá dài mong các bạn theo dõi :) dạo này tự dưng lại suy nghĩ nhiều về cuộc sống,những chuyện đã và đang trải qua sao thấy chơi vơi quá :( từ nhỏ mình là 1 thằng khá là nhút nhác,cấp 2-cấp 3 thì lao đầu vào game+ ôn thi đh nên rất ít đi chơi giao lưu với bạn bè,khả năng giao tiếp kém.sau vào mấy năm đh thấy có đỡ đôi chút nhưng so với lứa bạn thì chả ra sao cả.ngồi ngẫm lại thấy....mình 1 thằng 22 tuổi...ngoại hình bình thường,gia đình khá giả đôi chút....cũng trải qua 1 vài mối tình nhưng chẳng đi đến đâu và Forever alone 3 năm nay...tính tình thuộc dạng hiền,nhút nhác,ít nói(trừ khoản ăn nhậu hút thuốc)nhưng luôn sống với tiêu chí "sao cũng đc".....học hành dưới mức trung bình và luôn có nguy cơ bị kick.đang ân hận vì học 3 năm đh mới nhận ra mình thích nghành nào,ước mơ là gì :(,...chơi với bạn bè khá nhiệt tình,nhiều lúc luôn tự chuốc phần thiệt về mình (hay gọi là khờ)thực sự thấy nản lắm các bác à. nói chung suy cho cùng cũng do mình thiếu quyết đoán trong mọi chuyện,từ nhỏ đến lớn,từ gia đình,sự nghiệp cho tới bạn gái.cái gì cũng ậm ờ,chờ đợi ko đc năng động như bạn bè,luôn phải đắn đo suy nghĩ dù việc rất nhỏ nhặt.khi quyết định mọi việc luôn sợ làm mất lòng người khác nhưng sau khi quyết định suy nghĩ lại thấy mình khờ ghê gớm):( bản thân thì mắc tật hay quên + ko để ý trong mọi việc nên từ học hành,sinh hoạt,chơi bời,...tất tần tật đều thua kém bạn bè. mình muốn khắc phục,mình muốn thay đổi nhưng ko biết phải bắt đầu từ đâu,làm như thế nào.mình thấy căn bản là phải quyết đoán lên nhưng ko biết phải ntn :( mong các bạn cho mình lời khuyên.cảm ơn đã đọc :)
Đi ra đường kiếm thằng nào bậm trợn, cơ bắp đầy mình gây sự đánh lộn với nó đi rồi bạn sẽ lấy lại niềm tin cho cuộc sống của bạn được liền. So với trẻ em tàn tật ở Viet Nam hay những người đang chết dần chết mòn vì thiên tai, đói nghèo, chiến tranh, luật rừng thì bạn vẫn là đang sống ở trong thiên đường đó, đừng chỉ nên nhìn vào mặt hạn chế của mình mà hãy nhìn vào mặt tích cực xem... Còn nếu ko thay đổi được gì thì ... hẹn gặp lại kiếp sau trên một hành tinh khác... :P
bạn tìm sách của Napoleon Hill đọc nhé. đọc quyển SUY NGHĨ TÍCH CỰC ĐỂ THÀNH CÔNG trước sau đó đọc đến quyển CÁCH NGHĨ ĐỂ THÀNH CÔNG. ko 1 người thành đạt nào trên thế giới mà ko biết đến tác giả này. đảm bảo cách nghĩ của bạn sẽ thay đổi dần dần và sau đó là thay đổi hoàn toàn sau khi đọc hết 2 cuốn sách này. Thực tế là mình đã áp dụng cùng 1 vài người bạn và thấy suy nghĩ cũng như cách sống thay đổi hẳn. Đừng chần chừ hãy ra ngay hiệu sách nhé!
Bạn thử ngồi lập ra một cái list những thứ bạn cần phải thay đổi, sau đó clone vài cái dán tường, mang theo. Rồi từ từ thay đổi từng cái trong list, không cần phải lần lượt, gặp cái nào thì cố gắng sửa cái đó, sửa được rồi thì gạch bỏ nó đi. Cuối cùng, cuộc sống là thứ chả bao giờ bảo bạn tin vào nó, mà thứ bạn cần tin vào để tiếp tục sống là chính bạn.
mình cũng gặp vài trường hợp thế này rồi, mà mình thấy đọc sách ko có hiệu quả lắm, phần lớn kiểu người như bạn đọc sách tư duy vào toàn thành mấy thằng hay lý sự. thấy tốt nhất bạn nên tham gia hoạt động xã hội, cộng đồng nhiều hơn, va vấp nhiều tự sẽ khôn ra thôi.
Năm 22t của mình chắc giống bạn, fail toàn tập ... đc mỗi cái bạn bè. Học hành thì k đủ đk học tiếp , gđ thì hỗn loạn, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ ... Giữa 1 mớ bòng bong ngụp lặn phải tự tìm niềm tin vào chính mình để vượt qua số phận chứ còn cách nào hơn. Đã bỏ ra 1 thời gian dài ko ăn k uống nằm bẹp như con gián chết suy nghĩ về 4 bức tường và hố đen vũ trụ thì cuộc đời mình có khá lên đc tí nào đâu, chờ hoài Bụt k xuất hiện thôi tự làm cho xong. Kết quả giờ tình cảnh cũng bi đát nhưng vẫn vui vẻ chiến đấu vì giờ trang bị đc nhiều vũ khí rồi. Quan trọng là bây giờ bạn quyết tâm sửa đổi thì chả muộn đâu. Bạn biết mình còn thiếu sót chỗ nào, đó là 1 nửa đoạn đg rồi. Còn niềm tin á, có 1 nơi niềm tin vẫn mãi là bất diệt đó là tin vào chính mình.
nhưng để khắc phục cái tính hời hợt có giải pháp nào ko các bạn :( hời hợt có nghĩa là làm việc gì cũng ko đến nơi đến chốn,ko để ý,3 ngơ
cái tính hời hợt đc hình thành do thói quen làm việc gì cũng bỏ ngang và ko tập trung. cứ làm ngược lại khi nào bỏ đc thói quen đó thì đc.
Thế giờ dành 1 tuần suy nghĩ mình muốn gì + mình thích gì + đã có những gì rồi . Ko có mục tiêu thì đua = gì ? Mình cũng chả quyết tâm gì. Lười lắm nhưng mỗi lúc focus vào thì làm đc hết ấy. Mỗi lần sắp bỏ cuộc thì cứ tự nhủ là ờ thì cứ làm hết sức xem đến đâu, kệ bố thầy cô, kệ bố kết quả, làm để dành năm sau nộp Lười đi điểm danh thì nghĩ là ờ thì đi tán phét với bạn bè chứ ở nhà ngủ có làm gì đâu. Lười chép bài thì ừ luyện chứ viết cho đẹp chứ sao phải nghĩ Còn có nhân tố con ng nào chen vào ý định làm cho mình nản thì nghĩ là ừ thì phải hơn cho mày sáng mắt ra. Càng sợ thì càng cố nhiều hơn nữa. Thay đổi cách suy nghĩ thôi.