Cái cụm từ “nhà hát của những giấc mơ” thường được sử dụng ngay để nhắc đến đội bóng Manchester United của Old Trafford. Nhưng đâu phải ai cũng biết rằng cũng có một “nhà hát” lẫy lừng trên bầu trời đầy sao của âm nhạc, một thiên hà hội tụ những ngôi sao - những nhân tài sáng chói và kiệt xuất nhất. Đó chính là Dream Theater, một trong những god-for-shaken progressive metal band sớm nhất và thành công nhất từ trước tới giờ. Mọi sự bắt đầu vào tháng 9/1985, lúc này John Petrucci, John Myung và Mike Portnoy đều đang theo học tại ngôi trường danh tiếng Berklee School of Music ở Boston. Tình cờ gặp gỡ và nhanh chóng tìm được điểm tương đồng về cảm thụ âm nhạc, cả ba cái đầu sáng quyết định lập một ban nhạc để chơi cùng nhau. Một điều thú vị là cả ba đều đến từ Long Island, New York, Mỹ. Họ bắt đầu cover những bài hát của Rush và Iron Maiden trong các buổi tập cùng nhau và dĩ nhiên hai ban nhạc này trở thành cảm hứng chính cho Dream Theater sau này định hướng thể loại. Cảm thấy lúc này việc học âm nhạc tại trường không giúp được gì thêm, cả ba quyết định thôi học để đầu tư hơn vào ban nhạc. (Từ trái qua phải: John Myung, James LaBrie, Kevin Moore, John Petrucci, Mike Portnoy) Ban nhạc sớm được bổ sung lực lượng bởi hai người bạn cũ của John Petrucci là Kevin Moore (lúc này đang theo học ở SUNY Fredonia và chơi trong một band có tên là Centurion) vào vị trí keyboardist và Chris Collins vào vị trí vocalist. Lúc này cái tên Majesty được chọn làm tên ban nhạc. Tháng 11/1986, Chris Collins rời khỏi ban nhạc vì bất đồng ý kiến với những thành viên còn lại sau nhiều tháng viết nhạc và biểu diễn chung. Sớm sau đó, Charlie Dominici - một vocalist già dặn và đầy kinh nghiệm tham gia để thay thế. Kết quả thu được là demo đầu tiên của Dream Theater – The Majesty Demo được phát hành vào năm 1987 và bán được 1000 bản ngay 6 tháng sau. Đến lúc này cái tên Majesty đã được phổ biến trong giới prog metal khắp thế giới. Bước ngoặt mới diễn ra khi cái tên Majesty bị một band khác cùng tên kiến nghị phải thay đổi. Một vài cái tên được gợi ý, nhưng rốt cuộc khi bố Mike gợi ý cái tên Dream Theater – tên một rạp chiếu phim đã bị phá dỡ ở Monterey, California, và cả năm đã chọn Dream Theater là tên ban nhạc. Với sự ổn định đầu tiên, Dream Theater bắt đầu viết nhạc cho album đầu tiên và nhanh chóng phát hành When Dream and Day Unite thông qua Mechanic Records vào tháng 3/1989 và đánh dấu một sự bất ngờ tới underground prog-scene. Nhưng sự hạn hẹp về tài chính đã hạn chế quy mô biểu diễn của band và nhóm quyết định rời label này. Charlie Dominici cũng sớm rời band vì khác biệt ý tưởng. Phải tới hai năm sau, sau một thời gian dài tuyển mộ vocalist và chơi toàn instrumental dưới cái tên YtseJam (viết ngược của Majesty) thì James LaBrie đến từ Canada (lúc này đang hát cho một glam metal band với cái tên Winter Rose) gia nhập nhóm. Sau đó cả nhóm ký hợp đồng với ATCO Records, cả hai sự kiện đánh dấu bước ngoặt lớn thứ hai trong sự nghiệp của Dream Theater. Album thứ hai – Images and Words được phát hành vào năm 1992 nhận được thành công lớn. Ban đầu ban nhạc dự định Another Day sẽ phù hợp để tuyển mộ album, nhưng không dưng mà được, Pull Me Under leo vòn vọt trên radio airplay và được quay video clip mà sau này được trình chiếu khá nhiều trên MTV. Sau một khoảng thời gian 92-93 dành cho tour diễn tại Mỹ và Nhật, cùng một live album đầu tiên – Live at the Marquee (1993). Với sự sung sức cùng nhiều ý tưởng mới, band cho ra đơi album thứ ba – Awake (1994) và tiếp nối thành công lớn từ Images and Words, thậm chí Awake còn nhận được review cao điểm nhất trên metal-archives (96%). Ngay sau khi album được phát hành, Kevin Moore thông báo rằng anh đã mệt mỏi với những buổi biểu diễn và cũng chán nản với phong cách nhạc của Dream Theater, điều đó đồng nghĩa Kevin Moore rời khỏi band để tập trung cho dự án âm nhạc riêng của mình. Tất nhiên, một cuộc tuyển chọn keyboardist diễn ra với những cái tên như Jen Johansson và Jordan Rudess (ứng cử viên số 1 nhưng từ chối để tham gia The Dixie Dregs). Derek Sherinian – cũng xuất thân từ lò Berklee, từng chơi cho Alice Cooper và Kiss được chọn để tham gia nốt Awake tour. Sau khi tour kết thúc, Derek chính thức gia nhập Dream Theater. Với sự tham gia của Derek Sherinian, cùng sức ép từ phía các fan muốn Dream Theater phát hành ca khúc A Change of Seasons cho nên band quyết định vào studio BearTracks ở New York để thu âm. EP A Change of Seasons được phát hành vào năm 1995 với bonus là một số live được thu lại của band. Sự thay đổi nhân sự ở EastWest (tức ATCO đổi tên) khiến Dream Theater phải thực hiện album Falling into Infinity – mang màu sắc dễ nghe hơn và đến với công chúng vào năm 1997. Cover album được thực hiện bởi cover artist nổi tiếng Storm Thorgerson (Pink Floyd, David Gilmour). Sau đó thì Dream Theater cũng kịp cho ra mắt live album thứ hai Once in the LIVETime. Năm 1997 đánh dấu sự kiện Marna Carta Records mời hai thành viên của Dream Theater – Mike Portnoy và John Petrucci cùng với Jordan Rudess (keyboard) và Tony Levin (bass, King Crimson) thực hiện dự án side project Liquid Tension Experiment. Điều này dẫn tới việc Mike Portnoy và John Petrucci mời tay keyboardist mà họ ưng ý nhất – Jordan Rudess vào Dream Theater, tất nhiên điều này được đồng thuận và Derek Sherinian vui vẻ rời khỏi band. Một lần nữa các fan lại muốn Dream Theater viết tiếp phần 2 của Metropolis Part 1. Thực ra thì nó đã được viết sẵn dưới một track 20 phút trong quá trình thu âm Falling into Infinity nhưng không được label chấp thuận. Và cả nhóm quyết định mở rộng track 20 phút đó thành một concept album. Năm 1999, Metropolis Pt. 2: Scenes from a Memory được phát hành và nhận được nhiều lời đánh giá khen ngợi từ các nhà phê bình nghệ thuật. Một tour diễn được Dream Theater tiến hành trên khắp nước Mỹ và châu Âu trong vòng hai năm. DVD đầu tiên của Dream Theater – Live Scenes from New York cũng được phát hành vào năm 2001 với track list là toàn bộ album Metropolis Part 2 với sự hiện diện của cả diễn viên để đóng các nhân vật trong concept. Một điều trùng hợp bất ngờ khi live album được phát hành vào đúng ngày 11/9 và original cover là hình tượng quả táo Big Apple (biểu tượng New York) với tòa tháp đôi rực lửa (sau bị thay thế bằng dấu mộc Majesty). Vô vàn ý tưởng mới, Dream Theater tiến hành thực hiện double album tiếp theo - Six Degrees of Inner Turbulence (6DoIT). Với cảm hứng từ khá nhiều ban nhạc như Metallica, Tool, Radiohead, Pantera, Megadeth hay U2... được Dream Theater truyền vào album với title track là một trong những track dài nhất mà Dream Theater từng viết - với thời lượng 42:04. Khả năng chơi nhạc và cover đến mức quái đản siêu phàm của Dream Theater qua hai album Master of Puppets (cover toàn bộ của Metallica) và The Number of the Beast (Iron Maiden). Dream Theater sau một thời gian dài tour diễn với Queensryche thì lại một lần nữa bắt tay vào thực hiện Train of Thought và sau đó album được phát hành vào năm 2003. Mang âm hưởng mới mẻ của metal và nặng nề hơn so với những album trước khiến có hai luồng fan đối nghịch nhận xét về album, một bên là những fan ủng hộ phong cách có phần metal Dream Theater, một bên là những fan truyền thống của prog rock có vẻ không đồng tình với album này. Nhưng xét cho cùng thì Train of Thought vẫn là một album thành công, và tất nhiên một CD/DVD Live at Budokan cũng được phát hành vào năm 2004. Ngày một sung mãn, sau một tour diễn giới thiệu Train of Thought thì Dream Theater lại lao vào thu âm album Octavarium để tới tay thính giả vào năm 2005. Trong đó nổi bật là tiếp tục dự án “twelve-step” của sâu rượu Mike Portnoy nhằm cai nghiện rượu bia. Và đây cũng đánh dấu là album cuối cùng của Dream Theater thông qua EastWest. Năm 05-06 cũng là khoảng thời gian sôi động nhất của band khi tham gia Gigantour cùng Megadeth. Năm 2006, để kỷ niệm 20 năm thành lập ban nhạc, Dream Theater phát hành Score, một CD/DVD live hoành tráng nhất từ trước tới giờ với sự tham gia của dàn giao hưởng Octavarium Orchestra. Roadrunner Records vốn được mệnh danh là cái lò sát sinh khi những ban nhạc nổi tiếng ký hợp đồng với hãng thu âm danh giá này đều cho ra đời những album cho chất lượng đi xuống hoặc thị trường hơn. Nhưng Dream Theater thì không, không những tránh “dớp” mà thậm chí Dream Theater còn thể hiện phong độ vô cùng sung sức hoan hỉ của mình với album mới Systematic Chaos (2007), tiếp nối là album Greatest Hits và DVD set Chaos in Motion 2007 – 2008. Cả hai đều được phát hành trong năm 2008 sau một khối lượng tour diễn kinh khủng khắp thế giới. Bên cạnh đó side-project Liquid Trio Experiment cũng ít nhiều gặt hái thành công. Đầu năm 2009, Mike Portnoy thay mặt Dream Theater đã thông báo lịch phát hành album mới nhất của mình – Black Clouds & Silver Linings. Theo như lời mô tả của Mike thì album sẽ là một album Dream Theater với tất cả “A Change of Seasons”, Octavarium”, “Learning to Live”, “Pull Me Under” và “The Glass Prison” trong một. Dự án “twelve-step” của Mike Portnoy cũng sẽ kết thúc trong phần cuối cùng – The Shattered Fortress. Cover album sẽ được Hugh Syme thực hiện, tái hiện lại một chút dư âm của Dream Theater thời Kevin Moore. 8/9/2010, sau một thời gian tham gia Avenged Sevenfold với vai trò session/touring drummer, Mike Portnoy đã quyết định rời Dream Theater. Mặc dù rời DT không phải để tham gia A7X, nhưng xem ra mục đích âm nhạc của Mike đã thay đổi phần nào khi anh đang dần hướng đến một nhu cầu thị trường hơn. Những thành viên còn lại của Dream Theater chúc cho Mike gặp nhiều may mắn cho sự nghiệp sắp tới, và vẫn trung thành với thể loại nhạc của mình để thu âm album thứ 11 trong tương lai. Đến 29/4/2011, sau một cuộc tuyển chọn công phu thì Dream Theater đã công bố thành viên mới của nhóm - tay trống Mike Mangini (Annihilator, Steve Vai). Mike Mangini đã vượt qua hàng loạt những ứng cử viên nặng kí như Virgil Donati, Marco Minnemann, Peter Wildoer, Thomas Lang, Derek Roddy và Aquiles Priester để trở thành tay trống thứ hai của nhóm. Ngay sau đó thì Mike đã tham gia cùng với ban nhạc để thu âm album tiếp theo - A Dramatic Turn of Events. Một số cho rằng tựa đề album nhằm ám chỉ sự ra đi của Mike Portnoy, khi mà mọi ca khúc và chất liệu nhạc của album đã được hoàn thành sau thời gian Mike Portnoy rời nhóm và trước khi Mike Mangini ra nhập. Album đã được phát hành vào 13/9/2011. Đề cập về những thành viên của Dream Theater, người đầu tiên ta phải nhắc đến là guitarist John Petrucci. Với một kiến thức đồ sộ về âm nhạc cùng trình độ chơi guitar đến mức virtuoso (từng 6 lần tham gia G3 Tour). Anh biết cách làm thế nào để những câu solo vừa tuân thủ theo quy luật nhạc lí, cũng như mang tính eargarmness (dễ nghe) và truyền đạt cảm xúc của mình. Phong cách chơi của John thường mang một chút ưu tư và suy ngẫm sâu sắc, cùng với đó là những đoạn lead với riff mang tốc độ nhanh và biến tấu theo ảnh hưởng từ prog rock hay blues. Một điều đáng nể là John Petrucci có thể chơi được những đoạn accord tưởng chừng phức tạp chỉ với alternate picking (như trong Master of Puppets). (Hàng trên: John Myung, John Petrucci, James LaBrie; Hàng dưới: Mike Portnoy, Derek Sherinian) Nhân tố tiếp theo là Kevin Moore/Derek Sherinian và nay là Jordan Rudess. Một phần âm nhạc của Dream Theater đặc biệt ở những hiệu ứng keyboard/syntherizer. Hầu hết cả ba đời keyboardist của Dream Theater đều là những shred keyboardist đáng nể tạo nên những khoảnh khắc khá độc đáo cho âm nhạc của band. Tiếp theo mà James LaBrie – ca sĩ chính của band từ 1991 tới giờ, với cao độ từ D2 tới A5, sau sự cố ngộ độc thì ít nhiều đã ảnh hưởng tới giọng ca của anh, nhưng James vẫn thuyết phục người nghe với chất giọng khi cao vút (đáng nể nhất là thực hiện ending high note của Cemetery Gates), khi trầm ấm của mình. Mặc dù nhiều người cho rằng James LaBrie là hát dở, nhưng chỉ có anh mới phù hợp nhất cho Dream Theater. Hai người anh hùng thầm lặng là Mike Portnoy và John Myung tham gia Dream Theater từ đầu tới giờ. Ảnh hưởng từ Neil Peart và Frank Zappa, lối chơi trống biến hóa và linh hoạt về nhịp cũng như cấu trúc time signature của Mike Portnoy góp một phần vào thành công với thể loại prog metal của Dream Theater. Ngoài ra anh còn đạt nhiều giải thưởng và là người trẻ nhất được giới thiệu vào Modern Drummer’s Hall of Fame (37 tuổi). Góp một phần không nhỏ là John Myung, khá trầm lặng và ít nổi bất ban nhạc nhưng cũng là một số ít những hảo thủ gốc châu Á thành công trên metal-scene. (Từ trái qua phải: Jordan Rudess, John Myung, Mike Portnoy, John Petrucci, James LaBrie) Phong cách biểu diễn live của band cũng là một yếu tố nổi bật với khả năng improvisation các ca khúc một cách xuất sắc (như Surrounded 15 phút, hay The Spirit Carries On opening solo). Kèm theo đó là khả năng cover mọi band, như trọn bộ album Master of Puppets của Metallica, The Number of the Beast của Iron Maiden hay Dark Side of the Moon của Pink Floyd. Sự sung mãn đến mức kinh hãi và nguồn cảm xúc vô tận của Dream Theater khiến rất nhiều người phải thán phục qua hơn 20 năm hoạt động. Đến nay Dream Theater vẫn không ngừng lưu diễn và cho ra đời các tuyệt phẩm mới. Nguồn: Lược dịch từ nhiều nguồn + nhận xét cá nhân.
Ngày nào cũng sòn sòn ra 1 review mà chưa thấy mấy cái cover đâu hả Nói chung là album nào mình cũng kết,nhất là Images and Words,Metropolis Pt.2,Awake,Falling into Infinity. Yêu Petrucci quá
Cái Falling into Infinity gần như là prog rock ấy, rất nhiều bài catchy nhưng có 1 bài khiến người nghe nhớ rất kĩ về sau này là Hollow Years. Track này được xem như một trong số những bản ballad hiếm hoi của DT nhưng đặt nó trong cái album FIF thì lại thấy như hơi lạc điệu vì đây là một album được đánh giá không mấy cao tính từ Images and Words trở lại đối với những ai ghiền "DT's style" nặng. Train of Thought hồi trước cũng bị dân VN chê tơi bời vì "nặng" quá . Nhưng đúng thật, chính Portnoy đã thừa nhận đây là album "nặng" nhất trước giờ của nhóm khi DT mang vào cả heavy metal (track As I Am nếu nghe kĩ sẽ thấy có 1 đoạn riff từa tựa kiểu Pantera nữa ). Tuy nhiên đây lại là album đầu tiên mình nghe (vì bị đầu độc bằng Endless Sacrifice) cùng Images and Words nên ai chê kệ ai, ấn tượng đầu tiên rất khó phai . PS: cái DVD Score, đĩa 2, xem sẽ thấy rất nhiều thứ hay về Dream Theater từ thuở sơ khai đến những thông tin thú vị trong sự nghiệp lẫy lừng hơn 20 năm.
Cái đầu tiên tôi nghe lại là Octavarium của ku Hải quẳng cho thì phải . Nhớ mãi mấy bài The answer lies within,i walk beside you với cả Octavarium Rồi đến album kinh điển Images and Words với những bài như "Pull Me Under", "Another Day", "Under a Glass Moon", "Metropolis pt.1",... Tiếp theo album thứ 3 nghe là cái Metropolis Pt.2 - khỏi bàn - nhạc quá đỉnh và cốt truyện cũng vậy. Ngoài ra hình như Tên Truy Cập ko nhắc đến cái EP Change of Season với track tuyệt đỉnh Change of Season dài 23 phút - 1 câu chuyện dài 7 chương Petrucci
Có nhắc qua loa nhưng đơn thuần chỉ là info nên cũng tối giản không chi tiết cho lắm . Thực ra ban đầu vẫn thích nhất cái Metropolis Part 2. Track đầu tiên dẫn dắt vào nghe DT là The Spirit Carries On (hơi sến nhỉ ). Còn DT thì cũng nổi tiếng với những track dài hơi rồi, lyric mỗi cái lại còn là một suite trong đó nữa. Cá nhân thì thích suite theo kiểu DT hơn là concept như Pain of Salvation.
chỉ nghe dc vài bài của nhóm, ấn tượng cái nhạc, còn lại ...ko ấn tượng gì mấy (chắc tại mình ko hợp với cái dạng này (trc khi nghe cái này thì mình nghe Metallica nhiều rồi, nghe cái này thấy nó có vẻ giống giống nhưng thiếu thiếu gì đó )
Tôi nghe thì thấy thế, bác ko thấy thế thì kệ bác Đơn giản vì khi tai tôi nghe nó khác với tai bác =)
tôi chỉ đơn giản là nêu ý kiến của mình thôi, vấn đề tôi biết là có rất nhiều bác nghe rock rất thích war, riêng tôi thì tôi ko thích war => bác nghe khác tôi, tôi nghe khác bác, nói mãi đến chục bài chỉ tổ tốn hơi thôi, tranh luận chấm dứt, ok? =)
Vớ vẩn.Chả ai mà gây war cả.Bác NIZ chỉ góp ý cho bác thôi mà. Cover Master of puppets là thường.Nghe tụi nó cover lại cái DSOTM của Pink Floyd kìa .:o
tôi đã bảo dừng tại đây mà sao cứ châm chọc thế, chẳng phải tôi đã nói cậu thấy tôi buồn cười thì kệ cậu. Giờ tôi nói thật, tôi đã chẳng muốn tranh luận vì ngay từ đầu đã nghe 2 bác NIZ, kingper mạnh dạn phán 2 genre là progressive metal(mà đặc biệt là dạng Dream Theather nữa chứ) & heavy metal chẳng liên quan gì đến nhau, thì tôi đã hiểu tai 2 bác rồi. Tôi sẵn sàng nghe góp ý, nhưng ít ra thì nó phải là góp ý đúng cái đã
Tôi bảo chẳng liên quan đến nhau lúc nào thế,hay cậu tự biên tự diễn Tôi chỉ nói chẳng ai đi so sánh 1 band chơi prog với 1 band chơi Thrash là nó giông giống nhau. Muốnc chứng minh luận điểm của mình thì phải nêu ra lí do,ko nói được lại lôi vì tôi thích ,nói thế thì đứa trẻ con nó cũng nói được Cãi cùn...
ò, tớ cũng *** biết nó liên quan chỗ nào cả quả thật band này nghe chẳng có nét gì heavy metal, thế vừa lòng chưa =) ngừng tranh luận nh(tôi đã bảo ko muốn tranh luận với dạng nghe rock như mấy bác rồi mà )
Ơ.Cậu sai rõ ràng ra thế mà còn chối à. Mình nói đến heavy Metal hồi nào nhỉ ? Bác NIZ góp ý sai à .Nãy giờ thấy có mình cậu là nhảy cẵng lên gân cỗ cãi cùng ấy chứ. PS:Nói chuyện với cậu mệt thật .
Lấy chuyện tai nghe khác người để bào chữa cho sự thiếu hiểu biết và phủ nhận cái đúng là không được . Nếu không muốn tranh luận thì cũng nên nói ngay từ đầu là mình cũng không hiểu biết nhiều về rock cho xong, cũng không nên cố gắng lí sự cùn làm gì, trong đây toàn những cái đầu nóng thôi .